Trong thế giới tiên hiệp đầy bí ẩn và nghiệt ngã, nơi con người tranh đấu không chỉ vì danh lợi mà còn để bảo vệ lý tưởng và những người mình yêu thương, câu chuyện “Trở Lại Khi Kiếm Tiên Là Thiếu Niên” mở ra một hành trình đầy cảm xúc và bi thương của hai nhân vật chính: Triều Châu và Tạ Như Tịch. Tác phẩm là bản hòa tấu giữa tình yêu đau đớn, sự nuối tiếc của kiếp trước và niềm hy vọng hồi sinh ở kiếp sau. Hãy cùng RVTruyen tìm hiểu nhé!
Triều Châu và cái kết đầy máu trong kiếp trước
Triều Châu là thiếu chủ của Lý Ngư Châu, đồng thời cũng là sư tỷ thiên tài của Phù Lăng Tông. Từ nhỏ, nàng đã được xem là niềm tự hào của tông môn, là biểu tượng cho trí tuệ và sức mạnh. Nhưng sâu thẳm trong trái tim mình, nàng lại dành trọn tình cảm cho Tạ Như Tịch – một kiếm quân lạnh lùng, xa cách như băng tuyết ngàn năm.
Nhiều năm theo đuổi tình cảm không kết quả, cuối cùng nàng cũng được đứng bên chàng trong lễ thành hôn. Thế nhưng, vào ngày đại hôn định mệnh, Tạ Như Tịch nhập ma, tàn sát 3000 người trong Phù Lăng Tông và chính tay dùng Như Tịch kiếm đâm xuyên ngực tân nương Triều Châu. Máu nàng loang đỏ bộ y phục cưới, còn trong mắt chàng dường như có thứ gì đó đang vỡ vụn.
Giây phút cận kề cái chết, Triều Châu chỉ nói một câu: “Tạ Như Tịch, ta không nên thích chàng.” Những lời ấy như nhát dao cuối cùng cắt đứt tất cả, để lại bi kịch ám ảnh không nguôi trong lòng người đọc.
Trùng sinh: Không còn si tình, chỉ còn tu hành và bảo vệ chính nghĩa
Sống lại một đời, Triều Châu không còn muốn cuốn lấy Tạ Như Tịch nữa. Nàng lựa chọn con đường tu hành gian khổ, quyết tâm thay đổi mọi thứ đã từng xảy ra. Không còn là cô gái chỉ biết si mê một người đàn ông, nàng trở thành một nữ tu quyết đoán, mạnh mẽ và dũng cảm.
Triều Châu dốc toàn lực cứu vớt đại sư huynh đã từng bị lợi dụng và biến thành rối trong kiếp trước, bảo vệ người dân Lý Ngư Châu và vạch trần bộ mặt thật của tiểu sư muội. Nàng không ngừng tu luyện, nâng cao bản lĩnh, thề rằng một ngày nào đó sẽ tiêu diệt sạch tà ma trong thiên hạ.
Dẫu vậy, dường như bóng dáng của Tạ Như Tịch vẫn luôn xuất hiện quanh nàng, luôn bên cạnh trong những thời khắc nguy hiểm nhất. Dù không còn yêu cuồng si như trước, nhưng sự tồn tại âm thầm của Tạ Như Tịch vẫn khiến trái tim Triều Châu thổn thức.
Tình yêu không lời: Một Tạ Như Tịch mang trái tim nửa ma, nửa người
Tạ Như Tịch không phải là người quang minh lỗi lạc. Chàng mang thân phận nửa ma, số phận gắn liền với ma đạo và bóng tối. Nhưng vì Triều Châu, chàng sẵn sàng phản bội bản thân, sẵn sàng dấn thân vào nguy hiểm để giúp nàng hoàn thành nguyện vọng.
Khi nàng nói luyện kiếm để tiêu diệt tà ma, chàng cũng đáp lại bằng quyết tâm giết sạch tà ma trong thiên hạ. Tình yêu của Tạ Như Tịch không rực rỡ như ánh dương mà âm thầm như bóng tối, luôn lặng lẽ ở phía sau che chở cho nàng.
Thế nhưng, sự thật đau lòng mà Triều Châu phải đối mặt là: Tạ Như Tịch nhập ma không phải vì muốn tàn sát nàng. Hóa ra tất cả chỉ là một âm mưu. Chàng bị kẻ gian lừa rằng nàng đã chết, từ đó thân thể chàng bị tà ma khống chế, trở thành con rối giết hại người mình yêu.
Khúc quanh cảm xúc: Khi mọi chân tướng được phơi bày
Khi hiểu được sự thật, Triều Châu không còn giận dữ nữa, mà chỉ còn xót xa và yêu thương. Nàng chưa từng vì thân phận nửa ma mà khinh thường Tạ Như Tịch. Dù là kiếm quân, ma thần hay chỉ là A Tố nhỏ bé, chàng luôn là người tốt nhất trong lòng nàng.
Trận chiến thần – ma bùng nổ, Tạ Như Tịch dù bị hiểu lầm là ma đầu vẫn chiến đấu tới cùng, vì niềm tin duy nhất – Triều Châu. Chàng dùng sinh mệnh của mình để đánh đổi sự bình yên cho nàng và cho cả thế giới.
Trong khi đó, Triều Châu không đứng ngoài cuộc. Nàng dùng Long Thần chi khu của bản thân hóa thành long mạch, cứu vớt đất trời, tẩm bổ vạn vật. Tưởng chừng nàng đã hồn phi phách tán, nhưng Tạ Như Tịch lại một lần nữa nghịch thiên cải mệnh, trao đổi mạng sống với Thiên Đạo để cứu sống nàng.
Hồi kết viên mãn: Yêu nhau trọn kiếp, vượt qua nghịch cảnh
Khi tỉnh lại, Triều Châu hóa thành một con rồng nhỏ, trí nhớ bị mất dần, nhưng trong lòng vẫn khắc ghi hình bóng người mặc áo đen. Nàng không biết đó là ai, nhưng lại thấy quen thuộc đến đau lòng.
Tạ Như Tịch không bỏ cuộc. Chàng tin rằng chỉ cần thời gian, họ sẽ lại bên nhau. Dù cho nàng chỉ nhớ một đoạn ngắn về chàng, chừng đó cũng đủ để chàng đợi cả đời.
Nếu được quay lại ngày nàng hỏi tên, chàng sẽ trả lời rằng mình tên A Tố. Nếu nước lũ cuốn trôi tất cả, nếu trời đất đảo lộn, thì ánh sáng duy nhất chàng nhìn thấy chính là nàng.
Triều Châu mang đến cho chàng ánh trăng ấm áp, mang đến cho chàng hy vọng và cả cuộc đời. Nàng cùng chàng dán hình hai người vào đèn minh nguyệt, ngồi trên vô vọng nhai phơi nắng chờ đợi, bên cạnh nhau không chút mệt mỏi.
Tình yêu của hai kiếp người – Một kết thúc trọn vẹn và xúc động
Tình yêu giữa Triều Châu và Tạ Như Tịch đã trải qua hai kiếp đầy đau thương và thử thách. Kiếp trước là sự hiểu lầm, cái chết và thù hận. Kiếp này là sự cứu rỗi, thấu hiểu và hy sinh. Tình yêu ấy không chỉ vượt qua ma đạo, nghịch cảnh mà còn trở thành biểu tượng của lòng tin và niềm hy vọng.
May mắn thay, ở kiếp này, Tạ Như Tịch đã học cách biểu lộ tình cảm. Triều Châu cũng đã trưởng thành hơn, không còn khờ dại mà biết suy xét và nắm giữ hạnh phúc của mình. Họ không chỉ bảo vệ được thiên hạ thái bình mà còn giữ được trái tim của nhau.
“Trở Lại Khi Kiếm Tiên Là Thiếu Niên” là một câu chuyện tiên hiệp đầy cảm xúc, sâu sắc và giàu chất nhân văn. Tình yêu của hai nhân vật chính như ngọn lửa cháy âm ỉ trong bóng tối, đến cuối cùng vẫn rực rỡ một cách diễm lệ.